Thứ Bảy về Đồng Tháp đi 'chợ ma' Định Yên

Giữa lòng một thành phố châu Á nhộn nhịp, tồn tại một khu chợ kỳ lạ chỉ hoạt động vào ban đêm và hoàn toàn biến mất khi trời sáng. Tại đây, có người kiếm hàng trăm triệu mỗi tháng, nhưng cũng có kẻ phải trả giá đắt vì lỡ phạm luật.
Loại chợ này được người Trung Quốc gọi là "thiên quang khư", tạm hiểu là "chợ tan trước ánh sáng mặt trời". Thường không có địa điểm cố định, không bảng hiệu, không đèn neon rực rỡ như các khu chợ đêm du lịch. Thay vào đó là ánh đèn pin, đèn xe máy, những chiếc bàn xếp dựng vội, và những cuộc mua bán được thực hiện trong im lặng, thoắt đến thoắt đi.
Thứ khiến những khu chợ này trở nên đặc biệt - và phần nào đó đáng sợ - chính là cách thức vận hành theo kiểu "luật ngầm". Hàng hóa ở đây không hề được niêm yết giá. Người bán gần như không bao giờ mặc cả, còn người mua thì phải thuộc "luật" mới dám bước vào. Những ai không quen quy tắc, hay hỏi quá nhiều, thường nhận lại ánh nhìn lạnh lùng - hoặc tệ hơn là bị từ chối giao dịch. Đây không chỉ là nơi để buôn bán, mà gần như là một thế giới riêng - khép kín, ngầm định và đầy bí ẩn.
Hàng hóa ở "chợ ma" vô cùng đa dạng, từ đồ cổ, vật phẩm sưu tầm, thiết bị cũ, thậm chí là những món hàng "không rõ nguồn gốc" mà người trong giới hiểu ngầm là đồ thất lạc, thanh lý từ các công trình giải tỏa, hoặc thậm chí... đào được. Chính vì sự mập mờ đó mà dân buôn nhiều kinh nghiệm có thể kiếm lợi nhuận khổng lồ - có người thu về tới 300 triệu đồng mỗi tháng, nhưng rủi ro cũng không ít, đặc biệt khi dính đến hàng cấm hay tranh chấp sở hữu.
Trong thế giới ngầm ấy, tiền bạc luân chuyển không cần biên lai, danh tính người bán người mua chẳng ai rõ ràng. Điều duy nhất tồn tại là sự im lặng - và luật bất thành văn: đừng hỏi quá nhiều, đừng đến quá muộn, và hãy biết điều nếu muốn quay lại lần sau.
Đặt chân đến một "chợ ma" không giống như việc đi dạo một khu chợ đêm bình thường. Đây là một không gian ngầm, nơi tồn tại những quy tắc bất thành văn mà ai muốn giao dịch đều buộc phải tuân theo. Không khí tại đây không ồn ào, tấp nập mà ngược lại, khá trầm lặng, thậm chí có phần căng thẳng.
Trước hết, một trong những điều cấm kỵ lớn nhất là việc chụp ảnh. Dù chỉ định lưu lại không khí độc đáo hay vẻ ngoài kỳ lạ của các gian hàng, việc giơ điện thoại lên có thể khiến chủ sạp trở nên khó chịu, thậm chí là phản ứng gay gắt. Nhiều người bán không muốn bị nhận diện hoặc không muốn công khai những gì họ đang giao dịch, bởi tính chất mập mờ, nửa hợp pháp nửa phi pháp của một số món hàng ở đây.
Ngoài ra, khi tham gia mua bán, bạn hoàn toàn có thể mặc cả. Tuy nhiên, tuyệt đối không nên đặt ra những câu hỏi như: "Đồ này có thật không?", "Anh lấy từ đâu ra?", hay "Có giấy tờ chứng minh không?". Những câu hỏi kiểu đó thường bị xem là thiếu tinh tế, thậm chí là xúc phạm. Trong thế giới âm thầm này, mọi thứ đều vận hành dựa trên sự tin tưởng tương đối, con mắt của người mua, và một chút may rủi.
Nếu không tin vào giá trị món đồ, tốt hơn hết là bước đi lặng lẽ. Việc nghi ngờ hay truy vấn quá mức dễ khiến người bán khó chịu và ngầm loại người mua ra khỏi những cuộc giao dịch tiếp theo. Bên cạnh đó, một nguyên tắc ngầm quan trọng nữa là không được sử dụng vũ lực trong bất kỳ tình huống nào. Dù có xảy ra tranh chấp về giá cả hay quyền sở hữu, các bên đều ngầm hiểu rằng đây là khu vực "phi chính thức", nên bạo lực là điều cấm kỵ tuyệt đối - vừa để giữ trật tự trong cộng đồng nhỏ này, vừa tránh sự chú ý không mong muốn từ chính quyền.
Trước khi đến một khu "chợ ma", việc chuẩn bị kỹ lưỡng là điều không thể thiếu, đặc biệt nếu là người mới. Không có đèn đường rực rỡ hay biển hiệu chỉ dẫn, phần lớn các khu chợ kiểu này diễn ra trong không gian tối, thậm chí ẩm ướt hoặc bụi bặm. Một chiếc đèn pin cầm tay là vật bất ly thân, giúp mọi người quan sát đường đi cũng như soi rõ từng chi tiết nhỏ trên các món đồ - từ vết nứt trên một chiếc bình gốm, đến chữ ký mờ trên một bức tranh cũ.
Kính lúp cũng là một công cụ hữu ích, đặc biệt nếu bạn đang nhắm đến những món đồ cổ nhỏ như đồng hồ, tiền xu hay tem. Với nhiều người chơi đồ cổ, một cái nhìn thật gần có thể phân biệt giữa món hàng thật có giá trị hàng chục triệu và một bản sao được làm khéo léo.
Cuối cùng, khách đến đây sẽ cần một chiếc ba lô hoặc túi vải chắc chắn để đựng đồ mua được. Hầu hết các gian hàng ở đây không có túi đựng hay bao bì, và người mua sẽ không muốn phải tay xách nách mang trong một khu vực tối tăm, chật chội. Đến với chợ ma là bước vào một thế giới khác - nơi mọi thứ vận hành theo luật riêng, nơi người ta săn tìm ký ức, cơ hội và đôi khi là cả những bí ẩn không lời giải đáp.
Một điều đặc biệt - thậm chí là kỳ lạ - ở những khu "chợ ma" này chính là việc toàn bộ hàng hóa đều không được niêm yết giá. Không có bảng giá, không có mức quy định chung nào, mọi cuộc giao dịch đều diễn ra dựa trên sự mặc cả, cảm nhận và... kinh nghiệm. Chính vì vậy, tình trạng "hét giá" không phải hiếm. Nhiều chủ sạp sẵn sàng nâng giá cao gấp nhiều lần, đặc biệt nếu nhận ra người mua là khách lạ hoặc thiếu hiểu biết về món hàng. Với người mới, nếu không biết cách thương lượng, rất dễ rơi vào cảnh "tiền mất, hàng không xứng".
Tuy nhiên, đây cũng chính là nơi thể hiện sự khôn khéo và bản lĩnh của người mua. Việc mặc cả gần như là một "nghi thức" bắt buộc, và nếu đủ kiên nhẫn cùng một chút hiểu biết, bạn hoàn toàn có thể mua được món đồ tốt với mức giá rất "mềm". Ngược lại, một cái gật đầu vội vàng có thể khiến người mua phải trả gấp đôi, thậm chí gấp ba so với giá trị thực.
Dù mang tính chất nhỏ lẻ và tạm bợ, thu nhập của các chủ sạp ở đây lại không hề nhỏ. Với sự tinh ranh trong định giá, cùng khả năng nắm bắt tâm lý khách hàng, không ít người có thể thu về tới 80.000 NDT mỗi tháng - tương đương khoảng 280 triệu đồng. Con số này khiến nhiều người bất ngờ, nhất là khi hình dung về một khu chợ không biển hiệu, không hợp đồng, chỉ mở vào ban đêm.
Dù vậy, nghề buôn bán trong "chợ ma" không hẳn là con đường trải đầy hoa hồng. Các chủ sạp cũng thường xuyên phải đối mặt với rủi ro hàng hóa bị hư hỏng, đổ vỡ, đặc biệt là trong quá trình vận chuyển gấp gáp khi dọn hàng trước bình minh. Vì là hoạt động không chính thức, không hợp pháp hóa qua giấy tờ hay bảo hiểm, nên khi có tổn thất xảy ra, mọi thiệt hại đều do người bán tự gánh. Một món đồ cổ vỡ chỉ trong vài giây có thể đồng nghĩa với việc mất trắng cả tuần lãi.
Ở nơi mà mua bán được quyết định bằng ánh mắt, kinh nghiệm và sự ngầm hiểu, "chợ ma" không chỉ là một điểm đến mua sắm, mà còn là một "cuộc chơi" đầy may rủi - nơi kẻ lanh lợi sẽ thắng lớn, còn người thiếu tỉnh táo dễ thành con mồi trong bóng tối.
Kỳ lạ "khu chợ ma" ở châu Á: Đêm mở, sáng đóng, có người kiếm gần 300 triệu/tháng Hương Nguyễn14:50:43 18/05/2025Trái ngược với những khu chợ thông thường, chợ ma tại Trung Quốc thường bắt đầu mở từ lúc chạng vạng và kết thúc vào sáng sớm. Tại đây, người ta dùng thuật ngữ thiên quang khư để mô tả kiểu chợ này.
4 | 0 Thảo luận | Báo cáo